“Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng
Cây bàng lá đỏ, nằm kề bên nhau
Phố xưa nhà cổ, mái ngói thẫm nâu
Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội...”
Thu vốn vẫn vậy, đến và đi nhẹ nhàng, thầm lặng. Thứ duy nhất nó để lại là những tầng cảm xúc vương vấn trong tâm hồn. Phải chăng điều đó khiến Hà Nội đẹp nhất, lãng mạn nhất khi vào thu?
Bầu trời cao vợi, mây lơ lửng thành từng tầng, những tia nắng vàng vương vãi trên mặt đường… một chút se lạnh của gió heo may hay vài ba vệt nước đọng lại từ cơn mưa đêm qua. Tất cả đều chỉ để cảm nhận chứ không thể gọi tên.
Đầu thu, những đợt nắng nóng cháy da cháy thịt được thay thế bằng tiết trời dịu mát, ta như được nạp đầy năng lượng tinh khôi, trong trẻo. Thì cuối thu, lại là lúc ta sống chậm lại để ngẫm người, ngẫm đời và học cách yêu thế gian.
Những câu hát trong bài “Nhớ mùa thu Hà Nội” của Trịnh Công Sơn vang lên từ gánh hàng rong hay quán nhỏ trên phố, khiến cho người đi đường như chìm vào cảm xúc của riêng mình. Hít một hơi thật sâu và bừng tỉnh: “À, thì ra Hà Nội đã cuối thu!”
Hà Nội cuối thu, nơi nào cũng đẹp
Dậy thật sớm, khoác một chiếc áo len mỏng và chạy xe ra đường. Thứ ta cảm nhận được đầu tiên là sự yên bình đến lạ của chốn đô thị phồn hoa. Thong dong trên những con đường thênh thang dưới tán cây cổ thu đang còn ngái ngủ, lá vẫn đọng sương, tiếp đến hít hà đẫy đà không khí mát lạnh và nuốt trôi tuột vào bụng. Chà chà, cuộc sống mới tuyệt làm sao.
Những tia nắng sớm cố gắng lách qua từng tán lá cây để tìm cho bằng được gương mặt của những ai đi đường rồi xoa dịu bớt cái se se lạnh. Những tia nắng vàng mỏng manh đó khiến cho bức tranh không gian cổ kính, dịu dàng vốn có của Hà Nội được tô điểm màu khác lạ
Thu về, Hà Nội cũng thay một chiếc áo mới. Những chiếc lá sắc vàng theo gió đung đưa phủ đầy mặt đường khiến khung cảnh nên thơ như mấy bộ phim tình cảm xứ Hàn. Mùa này, đi dưới những con phố như Hoàng Hoa Thám, Hoàng Diệu, Trần Phú,… chẳng mấy ai đủ dũng cảm để từ chối một lần dừng chân, nán lại lâu hơn chút nữa để ngắm nhìn.